GỬI NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG
Đã lâu rồi chưa về thăm trường cũ
Con đường làng ngày đó tuổi đã già.
Đời tôi như cánh én mãi bay xa
Vẫn luyến tiếc màu hoa thời thơ ấy.
Đã lâu rồi chưa về thăm trường cũ
Con đường làng ngày đó tuổi đã già.
Đời tôi như cánh én mãi bay xa
Vẫn luyến tiếc màu hoa thời thơ ấy.
Người đưa đò bấy nhiêu năm vẫn vậy
Chỉ mái tóc, nếp da lên lão mà thôi.
Em trở về dâng thầy cánh hoa tươi
Cơn gió thoảng nghẹn lời trong phút chốc.
Sáng nay đây đôi bàn tay nắm chặt
Cho tôi về với ký ức tuổi thơ.
Cả đời thầy là bao chuyến đò đưa
Màu bụi phấn trên mái đầu ngã trắng.
Tập giáo án nơi góc bàn im lặng
Khách qua đò thương nhớ lắm đò ơi.
Thầy cho em chìa khoá bước vào đời.
Em lớn lên từ bao...bài giảng.
Từ vành nôi - tay thầy cô năm tháng.
Nơi mái trường cô là mẹ là cha.
Khi đủ lông chim vỗ cánh bay xa
Nhớ ngọn lá người mang về kết tổ.
Nhớ cái buổi mới đến trường bỡ ngỡ
Nhớ bàn tay... của cô giáo vỡ lòng
Đọc ê a, nét chữ hãy còn cong.
Cô dắt bước... bước đầu đời chập chững.
Có những lần chẳng may trò ốm nặng
Thầy đạp xe, tìm đến cạnh đầu giường.
Có những lần mưa bất chợt giữa đường
Tấm áo choàng che chung cùng cô giáo.
Nhỡ trượt chân.. thầy tận tâm chỉ bảo
Bài toán ở đời - nay em giải chưa xong.
Ngày Hội lớn... Em gửi tặng nỗi lòng
Mừng thầy cô đoá hoa đời đẹp nhất ...!!